Kính thưa các thầy cô giáo!
Thưa toàn thể các em học sinh thân mến!
Từ ngàn xưa đến nay.Lòng hiếu học luôn là truyền thống tốt đẹp trong mỗi người Việt Nam ta. Lòng hiếu học chính là động lực khiến biết bao nhiêu tấm gương đã vươn lên,vượt khó và thành công hơn trong cuộc sống. Người ta thường nói “Trẻ em như búp trên cành, biết ăn biết ngủ biết học hành là ngoan”. Đối với việc học, ai trong mỗi chúng ta cũng đều nên yêu thích,đam mê,và vững tin vào việc học ,tin rằng cuộc đời chúng ta sẽ đổi thay, tốt hơn nhờ việc học. Nếu chúng ta không yêu thích việc học, không có tinh thần hiếu học. Chúng ta sẽ mãi không thể tài giỏi và tự hào về bản thân được. Qua những tấm gương hiếu học mà chúng ta được biết. Tại sao chúng ta không xây dựng lòng hiếu học cho bản thân mình. Rèn luyện một thói quen tìm tòi học hỏi. Trau dồi những lĩnh vực thế mạnh và rèn luyện khắc phục những điểm yếu về kiến thức của bản thân,... Và để hưởng ứng tuần lễ học tập suốt đời năm học 2022 – 2023, trong buổi giới thiệu sách hôm nay tôi xin giới giới thiệu tới các thầy có giáo và các em học sinh tấm gương về việc học qua cuốn sách Tôi đi học của tác giả Nguyễn Ngọc Ký.
Nguyễn Ngọc Ký sinh năm 1947, quê ở Hải Hậu, Nam Định, đến nay thầy giáo ưu tú đã ngoài 60 tuổi, sức khỏe đã có phần giảm sút song tình yêu và niềm đam mê đối với nghề giáo vẫn luôn vẹn nguyên trong con người đầy nghị lực này.Năm lên 4 tuổi, cậu bé Nguyễn Ngọc Ký gặp cơn bạo bệnh và bị liệt cả hai tay. Bản thân ông và gia đình đều rất buồn và xót xa. Tuy vậy, Nguyễn Ngọc Ký vẫn nuôi ước mơ được đi học như chúng bạn cùng trang lứa.
Tốt nghiệp Đại học ngành Ngữ Văn, Nguyễn Ngọc Ký đã nghe theo lời khuyên của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng về Hải Hậu, Nam Định (quê ông) làm thầy giáo để “dạy các em phấn đấu vượt mọi trở ngại, khó khăn, góp phần thống nhất nước nhà”.
Tự truyện Tôi đi học được Nguyễn Ngọc Ký viết khi bắt đầu quãng đời sinh viên vào tháng 9 năm 1966 tại khoa Ngữ Văn, Đại học Tổng hợp Hà Nội ở khu sơ tán vùng núi Đại Từ – Thái Nguyên. Những năm tháng trên giảng đường sơ tán khó khăn thiếu thốn trăm bề, vượt lên bệnh tật, đói ăn, lại phải viết bằng chân, chàng sinh viên đã hoàn tất bản thảo vào hè 1968. Cuốn sách ra mắt độc giả lần đầu năm 1970, với tên gọi Những năm tháng không quên, khi đó ông vừa tốt nghiệp khoa Ngữ Văn.
Sau cơn sốt bại liệt, đôi tay của cậu bé Ký bỗng trở nên “nặng trịch”, không đủ sức để giơ lên. Cậu không thể cầm được quả cam, hay chơi đánh đáo cùng bạn bè. Thấy bạn bè được đi học, cậu nhất quyết đòi bố mẹ đưa đến lớp. Lúc đầu, cậu học viết chữ bằng miệng, nhưng không được. Không nản chí, cậu học viết chữ bằng đôi chân của mình với nhiều khó khăn và nước mắt: “Nhiều lúc tôi đã lấy hết sức quặp thật chặt bút chì, cố nắn nót từng nét một, thì cũng nhiều lúc tôi bị chuột rút đến co quắp cả ngón chân” (Trích chương IV – Những ngày tập viết).
Vượt qua những ngày tháng khổ luyện, cậu bé Nguyễn Ngọc Ký không chỉ viết được chữ mà còn làm thủ công, cắt khẩu hiệu, tập bơi… bằng chân.
Cậu không chỉ được vào lớp một mà suốt những năm phổ thông, năm nào cậu cũng là học sinh giỏi. Năm học 1962-1963, cậu đoạt giải năm trong kỳ thi học sinh giỏi toán toàn miền Bắc, được Bộ trưởng Giáo dục gửi giấy khen. Rồi chàng trai Nguyễn Ngọc Ký vào đại học và trở thành thầy giáo. Thầy Nguyễn Ngọc Ký vinh dự hai lần được Chủ tịch Hồ Chí Minh thưởng huy hiệu và 4 lần được gặp Thủ tướng Phạm Văn Đồng.
Mở đầu cuốn Tôi đi học có trích lời cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng viết về nhà giáo ưu tú Nguyễn Ngọc Ký: “Nguyễn Ngọc Ký là tấm gương vượt khó tuyệt vời. Quý lắm. Đoàn cần nhân rộng để các em học tập. Tuổi thơ Việt Nam bây giờ hơn lúc nào hết cần biết ước mơ, biết phấn đấu, đặc biệt vượt qua chính mình như Nguyễn Ngọc Ký để thành đạt”.
Tôi đi học là một quyển sách hay, không phải ai cũng có được tinh thần tự chủ như thầy Nguyễn Ngọc Ký. Mất tay là một nhược điểm, nhưng thầy Ký đã biết nhược điểm đó thành ưu thế của mình. Là con người đầy nghị lực, thầy Ký không bao giờ dựa dẫm vào người khác. Thầy cố gắng làm mọi thứ bằng chính đôi chân của mình dù người xung quanh có muốn giúp đỡ thế nào. Xuyên suốt trang sách là những câu chuyện về cuộc đời của thầy, về cách thầy bắt đầu đến lớp khi đã bị bạn bè bỏ lại một quãng xa. Nhưng thế chẳng là gì khi thầy vẫn miệt mài cố gắng, dùng tất cả sự quyết tâm để chiến thắng định mệnh cuộc đời.
Qua tác phẩm “Tôi đi học”, chúng ta thấy được tinh thần không ngại vượt khó, trong cái khó không bỏ lỡ mà quyết tâm khắc phục tật nguyền, tạo cảm hứng cho rất nhiều thế hệ bạn đọc về tinh thần hiếu học. Không chỉ là những nỗ lực và tinh thần ham học đã trui rèn nên NGƯT Nguyễn Ngọc Ký, mà những trang cuối cùng của tự truyện, Thầy đã dồn nén những cảm xúc về lòng biết ơn quê hương đất mẹ, biết ơn Đảng, cha mẹ, bạn bè, thầy cô, láng giềng để kết lại một quyển sách đẹp.
Cuốn sách được in với khổ 14,5 x 20,5 cm và độ dày là 172 trang do NXB Trẻ xuất bản, bìa sách được thiết kếchủ đạo với màu trắng tinh khôi. Nổi bật ở chính giữa là hình ảnh một cậu bé đang dùng đôi bàn chân của mình nắn nó tập viết chữ bên một khung cảnh hết sức thân quen của làng quê Việt Nam. Đó chính là bức chân dung của nhà giáo ưu tú Nguyễn Ngọc Ký khi còn nhỏ. Sau thời gian ốm yếu thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký đã mất vào ngày 28/9/2022. Thầy đã để lại một tấm gương sang về việc học. Từng trang sách là những câu chuyện cảm động về hành trình tập viết bằng chân của cậu bé Ký, thấm đẫm trong đó là những xúc cảm về cuộc đời đầy khổ luyện và ý chí phấn đấu, vượt qua nghịch cảnh để đến với thành công của người thầy 'tàn nhưng không phế'.
Kính mời quý thầy cô và các em học sinh tìm đọc!